Cây trôi đình Đoài Ảnh: TC |
HOÀNG TUẤN PHỔ
Đêm nằm trằn
trọc thao thức không ngủ được, tôi nhớ lại hôm bố tôi bị bắt, dắt đi bằng sợi
dây thừng, tôi lo sợ sẽ đến lượt mình. Bây giờ, nỗi sợ ấy đã xảy ra: Tôi cũng
đã thành một con vật, nay buộc, mai trói, dắt đi hết nơi này đến nơi khác! Có
thể đêm mai ai đó nhảy đến đấm đá cái thằng nhỏ nhất, làm chức to nhất là tôi.
Chắc chắn tôi chết mất! Làm thế nào? Thôi đành chịu chứ biết làm sao? Lúc sau,
tôi cố hết sức bình tĩnh tự nhủ: Lo sợ cũng không được!