|
Tác giả đang viết Hồi kí "Chạy trời không khỏi nắng"
Ảnh: HTC |
HOÀNG TUẤN PHỔ
(Hồi kí viết lúc hoàng hôn)
Bố tôi bị giải - dắt di rồi, nhà như có tang. Tượng thờ,
bát hương lăn lóc, bếp núc tung toé. Ngoài sân sách vở đang âm ỉ cháy, nghi
ngút khói bay lên trời, một bầu trời đầy mây âm u, xám xịt. Không ai nói với ai
câu gì. Mẹ tôi lên giường nằm khèo. Chẳng biết bà đang nghĩ ngợi gì.
Anh Nậu thu dọn bếp núc, nhà
cửa. Anh cũng là người siêng năng, chịu khó, nhưng thiếu tính cẩn thận, chu
đáo, lại hay nghịch ngầm. Hồi anh mới về làm con nuôi, một hôm, cắt xong cái
lưỡi câu để câu cá rô, anh bảo tôi: “Mi sờ coi cái lưỡi câu tau vừa cắt xong,
mũi có nhọn, ngạnh có sắc không.” Tôi cầm lấy lưỡi câu đã buộc vào dây và cần
xem thế nào. Lập tức anh giật mạnh cái cần, khiến tay tôi bị chảy máu, đau
điếng. Anh lấy lá kinh giới nhai qua, đắp vào vết thương. Tôi bị xót giẫy nẩy
lên, anh liền nhe răng ra cười khoái chí!