Khu lăng mộ họ Trịnh ở Thanh Hóa Ảnh: Phương Mai Blog |
Hoàng Tuấn Phổ
Tôi
sắp quên “Về lại Thăng Long”, bỗng được đọc bài giới thiệu của Trịnh Minh Châu viết từ 2010, nay gửi Tuấn Công thư phòng. Bản thảo “Về lại
Thăng Long” vốn đã xin giấy phép NXB Văn học, đưa đến nhà in Đông Á.
Bất ngờ
ông Trịnh Tuấn lấy về theo lệnh Chủ tịch Hội đồng họ Trịnh Việt Nam Trịnh Đình
Hưng. Trịnh Tuấn cũng lừa tôi lấy lại bản hợp đồng 4 tập viết về sự nghiệp nhà
chúa từ Trịnh Kiểm đến Trịnh Sâm, mỗi tập bản thảo 300 trang A4, cỡ chữ 13, và “Về lại
Thăng Long” là tập I (Mỗi tập mang một tên riêng, tập cuối là “Giang
sơn một dải”). Truyện không in được là điều đáng tiếc, cũng là chuyện
đáng buồn cho họ Trịnh nhiều hơn tác giả. Bởi tôi là một cây “tạp bút” tôi
không viết cái này thì cái khác, kể cả những thứ “tay trái” đều thành “tay phải”.
Còn họ Trịnh “mất”gì? Dĩ nhiên, mấy đồng
bạc nhuận bút với họ Trịnh Việt Nam không có gì đáng kể ! Họ đã đánh mất một
“cơ hội” ngàn năm không dễ gì gặp lại … Tôi đã định bỏ tiền ra in “Về lại
Thăng Long” dĩ nhiên có điều chỉnh nội dung, tô đậm hơn vai trò vua Lê,
nhà Mạc và họ Nguyễn, để quảng bá tác phẩm là chính, nhưng cứ luẩn quẩn trong
vòng cơm áo ! (Hiện tôi lại phải lo kinh phí cho tập nghiên cứu phê bình văn
hóa “Tóc
bạc đèn xanh” vào dịp mừng thọ 80-2015 để có chút quà xuân tặng anh
em bầu bạn …)
Tôi thấy họ Trịnh thời gian qua đã bị một
số cá nhân lợi dụng. Trong “ Về lại Thăng Long”, đôi ba lần, vua tôi nhà Mạc gọi
Trịnh Kiểm là kẻ gian hùng. Thậm chí
họ có nói Trịnh Kiểm vốn là gã trộm gà bắt
chó cũng có gì sai? Vì họ Mạc thù sâu với họ Trịnh, lẽ tất nhiên và dễ hiểu.Vậy,
mấy ông lại đòi tôi phải sửa “kẻ gian hùng” thành “bậc anh hùng” !!! Tôi không
thể chiều ý các vị, bởi không muốn tự biến mình thành kẻ nô bộc ngu dốt.
Sách Nhân vật chí (Lịch triều hiến chương loại chí), mục “dòng
dõi chúa Trịnh”, về Thế tổ Minh Khang thái vương Trịnh Kiểm, Phan Huy Chú viết:
“Ông trải giúp 3 triều Trang tông, Trung tông và Anh tông…”. “lúc Hàn vi nghèo
túng, thường đi ăn trộm để nuôi mẹ” … ( NXB Sử học tr.175, 176). Sau khi tìm hiểu
kỹ về nguồn gốc họ Trịnh, tôi đã dùng nhân vật Lê Phi Thừa đem chuyện Trịnh Kiểm
vốn là kẻ trộm gà bắt chó tâu vua Trang tông. Trang tông sai người tin cẩn đi
Sóc Sơn điều tra hư thực. Thì biết: Mẹ Trịnh Kiểm là con gái họ Hoàng (Hoàng
Đình Ái) giàu có nhất vùng. Chính Trịnh Kiểm mồ côi cha từ nhỏ, được ông bà ngoại
đem về nuôi dạy cả văn võ, cho nên lớn lên thành bậc văn võ song toàn được Nguyễn
kim trao quyền Đại Tướng, khiến người ta dễ ganh ghét … Tôi lại mượn lời Trang tông nói về chữ “Hiếu”, Trịnh Kiểm nghèo túng quá phải trộm gà nuôi mẹ, đành
cam tiếng xấu, đó là người con chí hiếu. Làm người, có chí hiếu với cha mẹ, mới
tận trung với vua. Trang tông chảy nước mắt thương tiếc không có mẹ để lúc hàn
vi cũng trộm gà nuôi mẹ như Trịnh Kiểm cho tròn chữ hiếu với mẹ… Tính thuyết phục
của đoạn văn này rất cao, tại sao mấy vị họ Trịnh không chú ý chỗ quan trọng lại
thắc mắc vô lý cái tiểu tiết xưng hô của kẻ địch?
Nhưng vấn đề tày đình, tôi không thể tưởng
tượng nổi là yêu cầu sửa đổi sự thật lịch sử để đề cao nhà Trịnh lên tận chín tầng
mây!
Chủ tịch Trịnh Đình Hưng thay mặt Hội đồng họ Trịnh Việt Nam làm việc trực
tiếp với tôi về việc Nguyễn Hoàng vào trấn thủ Thuận Hóa. Vấn đề quốc sử đã
chép rõ ràng, kỹ lưỡng, ai đã đọc, đã học quốc sử đều biết. Trịnh Đình Hưng đưa
ra một quan điểm mới toanh: Việc Nguyễn Hoàng vào trấn thủ Thuận Hóa do chúa Trịnh
cử đi với sứ mệnh mở mang đất nước phía Nam . Nhờ chúa Trịnh có chủ trương
sáng suốt, lãnh đạo đúng đắn, chỉ huy tài tình mà Tổ quốc Việt Nam có thêm được
phân nửa giang sơn. Còn chuyện Trịnh- Nguyễn đánh nhau là hai anh em giả vờ như
vậy để che mắt thiên hạ!!!
Ông Trịnh Đình Hưng trổ tài hùng biện
thuyết phục tôi: Chúng ta viết đây là viết cho tầng lớp trí thức uyên bác hiện
tại, chủ yếu cho con cháu đời sau có tầm nhìn cao hơn, sức hiểu biết suy tư sâu
rộng hơn. Đối với những kẻ tầm thường ếch ngồi đáy giếng, chúng ta không cần bận
tâm …!!!
Tôi ngồi nghe vẻ nghiêm túc, không nói gì. Lúc sau, tôi nhận tiền nhuận bút ra về, từ chối cuộc đi chơi Sầm Sơn dù ông Hưng tha thiết mời.
Mấy hôm sau, ông Trịnh
Tuấn, phó thư ký Hội đồng họ Trịnh mời tôi đến dự buổi gặp mặt của một số cụ
trong họ để cảm ơn tác giả. Tôi từ chối không đi vì sức khỏe, xin khất dịp
khác. Nhân chuyện vui, tôi hỏi Trịnh Tuấn: “Tôi
rất túng, hiện đang cần tiền, các ông định trả công tôi bao nhiêu, mấy tỷ hay một
tỷ, nếu tôi sửa lại lịch sử như ông Hưng nói?” Tuấn cười. Tôi biết ông
không quyết định gì cả, “chỉ đâu đánh đó” mà thôi!
Có
lần, ông Nguyễn Văn Lợi, Bí thư tỉnh ủy (2010) đến nhà Tuấn Công, nơi tôi đang
nghỉ dưỡng bệnh để thăm tôi. Ông Lợi bật cười to sau khi nghe tôi kể chuyện ngược
đời !
Nhà thơ Minh Châu họ Trịnh
thân kính ! Đó mới là nguyên nhân chính khiến “Về lại Thăng Long” lỗi hẹn ra đời dịp Kỷ niệm Ngàn năm Thăng
Long-Hà Nội rồi ngủ quên trong máy tới tận bây giờ. Và có lẽ không ai được biết
đến nó, nếu Trịnh Minh Châu không cho đăng bài “Giới thiệu” chân tình của mình.
Rất cám ơn bạn. Chúc bạn
chiến thắng tất cả. Mong được gặp mặt nhau trong một ngày gần nhất.
H.T.P
Chú
thích:
Nguyên đầu đề của tác
giả: “Người viết gửi người đọc “Về lại
Thăng Long”. Tuấn Công thư phòng
đặt lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét