GS.TSKH. TRẦN NGỌC THÊM Ảnh: báo Lao Động |
Nêu lý do
“cần chấm dứt sử dụng
khái niệm “trồng người” để khai mở tư duy phản biện, giải phóng sức sáng tạo”, GS. Trần Ngọc Thêm cho rằng, chữ “trồng” trong
“trồng người” mang ý nghĩa áp đặt của giáo dục thời phong kiến, “con người được coi như cái cây”.
Cụ thể, sau khi trích dẫn lời Quản Trọng: “Kế một năm chi bằng trồng lúa, kế mười năm chi bằng trồng cây, kế trọn đời chi bằng trồng người. Trồng một gặt một ấy là lúa. Trồng một gặt mười ấy là cây. Trồng một gặt trăm ấy là người”, GS. Trần Ngọc Thêm phê phán: “Vào thời phong kiến xưa thì cả Trung Quốc lẫn Việt Nam đều coi con người là đối tượng cần được giáo hoá; con người được coi như cái cây, hoàn toàn lệ thuộc vào môi trường một cách thụ động: Trồng ở đất này thì cho trái ngọt nhưng trồng sang đất khác có thể lại cho trái chua”.
Đồng thời GS. Trần Ngọc Thêm lý giải: “Là một dân tộc làm nông
nghiệp, khi gặp hình ảnh “trồng người” do Bác nói ra, ai cũng cảm thấy thân
thiết gần gũi đến mức dễ dàng chấp nhận và say mê sử dụng nó một cách hoàn toàn
tự nhiên.[…] Nhưng con người không phải
là cái cây […] do đó, tôi cho rằng không có lí do để duy trì hình ảnh này.”(báo
Lao Động – 26/11/2021)
Ở đây tôi không bàn chuyện bỏ hay không bỏ, “chấm
dứt” hay không “chấm dứt” sử dụng khái niệm “trồng người”. Chỉ xin trao đổi về
cách GS. Trần Ngọc Thêm hiểu hai chữ “trồng người”, cũng như ý nghĩa câu nói
“Thập niên thụ mộc, bách niên thụ nhân” của Quản Trọng:
1-“THỤ
NHÂN” 樹人 (TRỒNG NGƯỜI):
Câu nói của Quản Trọng (nguyên văn chữ Hán): “一年之計, 莫如樹穀 ; 十年之計,莫如樹木; 終身之計,莫如樹人.”. Phiên âm: “Nhất niên chi kế,
mạc như thụ cốc; thập niên chi kế, mạc như thụ mộc; chung thân chi kế, mạc như
thụ nhân.”.
Ở đây, Quản Trọng đặt
các sự vật hiện tượng bên cạnh nhau để tạo liên tưởng, so sánh với cấp độ tăng
dần, đối lập nhau, vừa có tính chất cân xứng, tương đồng, lại vừa mang tính
chất bất cân xứng, dị biệt. Mặc khác, ông đã chơi chữ “thụ” 樹 trong “thụ cốc” 樹穀,
“thụ mộc” 樹木, với “thụ” 樹 trong “thụ nhân” 樹人. Cùng
là chữ “thụ” 樹, nhưng “thụ” trong
“thụ cốc” 樹穀, “thụ mộc” 樹木 có nghĩa là TRỒNG TRỌT, còn “thụ” 樹 trong “thụ nhân” 樹人 lại có nghĩa là BỒI DƯỠNG, DẠY DỖ:
-“Hán ngữ đại
từ điển” giảng nghĩa 2 của “thụ” là “trồng trọt”, “vun xới” (chủng thực; tài chủng - 種植;栽種); giảng nghĩa thứ
3 của “thụ” là “bồi dưỡng, dạy dỗ” (bồi
dưỡng, tạo tựu - 培養, 造就), đồng thời hướng dẫn xem hai chữ “thụ nhân”
樹人.
-Mục “thụ
nhân” 樹人, từ điển này giảng là “giáo dục, đào tạo nhân tài” (bồi dưỡng tạo tựu nhân tài - 培養造就人材), rồi trích câu nói của Quản Trọng “…chung
thân chi kế, mạc như thụ nhân”, làm ví dụ.
Cũng cần nói thêm rằng, dù “thụ” 樹 với nghĩa là “bồi
dưỡng, đào tạo” có trước, hay có sau khi Quản Trọng nói câu này, thì cũng không
thay đổi được ý nghĩa của “thụ nhân”. Bởi không ai hiểu “thụ nhân” theo nghĩa
đen là trồng người giống trồng cây, đào hố rồi bắt chôn chân tại chỗ, nên “hoàn toàn lệ thuộc vào môi trường một cách
thụ động”, như GS. Trần Ngọc Thêm suy diễn.
Như vậy, khái niệm “trồng người” ở đây được
đối dịch từ hai chữ “thụ nhân”. Và hai chữ “thụ nhân” có thể dịch vừa sát vừa
rõ nghĩa là “giáo dục, đào tạo nhân tài”, “bồi dưỡng nhân tài” (Từ điển của
Nguyễn Quốc Hùng dịch là “nuôi dưỡng nhân tài”). Theo đây, lời của Quản Trọng
có thể được diễn đạt là: “Kế một năm chi bằng trồng lúa, kế mười năm chi bằng
trồng cây, kế trọn đời chi bằng ĐÀO TẠO/BỒI DƯỠNG NHÂN TÀI...”.
Tuy nhiên, thành ngữ tục ngữ hay khẩu hiệu
muốn truyền bá, lưu hành rộng rãi, tất phải ngắn gọn súc tích. Thế nên, lời
Quản Trọng về sau được cô đọng thành: “Thập niên thụ mộc, bách niên thụ nhân”.
Việc đối dịch “bách niên thụ nhân” thành “trăm năm trồng người”, giữ lại cách
chơi chữ trong nguyên văn chữ Hán, lại đảm bảo ngắn gọn. Và “trồng người” không
chỉ được hiểu theo nghĩa hẹp “đào tạo nhân tài”, mà là sự nghiệp giáo dục đào tạo
trong nhà trường nói chung.
2-TRỒNG CÂY - TRỒNG NGƯỜI:
Vì sao Quản
Trọng liên tưởng chuyện trồng cây với chuyện giáo dục con người? Ấy là bởi sự
vun xới, chăm sóc bảo vệ sớm hôm, từ lúc cây còn là cái mầm bé tí ti cho đến
khi thu hoạch là cả một quá trình công phu vất vả sớm hôm, chẳng khác nào chuyện
dạy dỗ, đào tạo một con người từ bé đến lúc thành tài.
Mặt
khác, “thụ cốc” (trồng lúa) được Quản Trọng so sánh với “thụ mộc” (trồng
cây); rồi “thụ cốc”, “thụ mộc”, lại được đặt cạnh “thụ nhân” (trồng người), mục
đích để so sánh các loại “thụ” (trồng) và “hoạch” (gặt hái thành quả) khác biệt
nhau đến mức nào.
Với trồng
lúa, phương thức canh tác không phù hợp thì sẽ thất bát. Nhưng thất bát hay
bội thu, thì cũng chỉ sau một vài vụ là có thể rút kinh nghiệm. Với trồng cây thì sự tổn thất về thời gian,
tiền bạc sẽ lớn hơn trồng lúa rất
nhiều. Ấy vậy nhưng trồng lúa, trồng cây cũng không bằng trồng người. Giáo dục con người, bồi
dưỡng nhân tài là kế chung thân (một
đời), bách niên (lâu dài). Nếu giáo
dục đúng thì lợi ích sẽ dài lâu và gấp trăm gấp bội lần. Nhưng nếu phương pháp sai lầm, thất
bại thì cũng di hại đến nhiều đời.
3-“TRÁI
NGỌT”–“TRÁI CHUA”:
Chuyện “ở
đất này thì cho trái ngọt nhưng trồng sang đất khác có thể lại cho trái chua”
trong trồng cây - trồng người cũng
không phải do “phong kiến” coi con
người “như cái cây, hoàn toàn lệ thuộc
vào môi trường một cách thụ động” như GS. Trần Ngọc Thêm suy diễn rồi
quy kết.
Ở thời nào, với bất cứ nền giáo dục nào, môi
trường giáo dục cũng ảnh hưởng, thậm chí là quyết định đến tài năng nhân
cách của con người. Một học sinh có năng khiếu âm nhạc ở đất nước này có khi
chỉ là nhạc công đám cưới, nhưng nếu được đào tạo bởi một quốc gia khác thì lại
trở thành thiên tài âm nhạc. Đó là một thực tế.
Để cây “trái chua” thành “trái ngọt”, người
ta cải tạo thổ nhưỡng, thay đổi phương thức canh tác, cũng như để đào tạo bồi
dưỡng con người, phải chú ý đến môi trường, phương pháp giáo dục vậy.
Những điểm tương đồng và dị biệt giữa trồng lúa - trồng cây - trồng người cho
thấy triết lý giáo dục của Quản Trọng rất sâu sắc, tiến bộ(*)
4-KẾT
LUẬN:
-Thông điệp cốt lõi trong lời nói của Quản
Trọng là: 1.Giáo dục, đào tạo nhân tài là kế sách quan trọng và lâu dài, không thể "ăn xổi ở thì", "xây nhà từ nóc"; 2.Đầu
tư cho giáo dục tuy lâu dài, khó khăn nhưng lợi ích thu được thì vô cùng to
lớn và dài lâu.
-Hai chữ “thụ nhân” 樹人 (trồng người) không liên quan “khái niệm hội tụ ở mức độ rất đậm đặc tính thụ động của người
Việt Nam”; không hề nói lên cái ý chế độ phong kiến coi con người
“như cái cây, hoàn toàn lệ thuộc vào môi
trường một cách thụ động” như cách hiểu của GS. Trần Ngọc Thêm. Cách GS.
TSKH. Trần Ngọc Thêm hiểu về hai chữ “thụ nhân” – trồng người méo mó và hoàn toàn suy
diễn, nông cạn.
HTC/11/2021
Chú thích:
(*) - “Cổ học tinh hoa” (Ôn Như Nguyễn Văn Ngọc) chép câu chuyện Án Tử
“Ứng đối giỏi” như sau:
“Án Tử sắp sang sứ nước Sở, vua Sở nghe thấy, bảo cận thần rằng:
"Án Tử là một tay ăn nói giỏi nước Tề, nay sắp sang đây, ta muốn làm nhục,
có cách gì không?
- Cận thần thưa: Đợi bao giờ Án Tử sang, chúng tôi xin trói một
người, dẫn đến trước nhà vua.
- Để làm gi?
- Để giả làm người nước Tề.
- Cho là phạm tội gì?
- Tội ăn trộm.
Lúc Án Tử đến nơi. Vua Sở làm tiệc thết đãi tử tế. Rượu uống ngà
ngà, bỗng thấy hai tên lính điệu một người bị trói vào.
Vua hỏi: "Tên kia tội gì mà phải trói thế?
- Lính thưa: Tên ấy là người nước Tề phải tội ăn trộm".
Vua đưa mắt, nhìn Án Tử nói rằng: "Người nước Tề hay trộm cấp
lắm nhỉ!"
Án Tử đứng dậy, thưa rằng: Chúng tôi trộm nghe cây quất mọc ở đất Hoài nam, thì là quất ngọt, đem sang giồng ở đất Hoài bắc, thì hoá quất chua. Cành, lá giống nhau mà quả chua, ngọt khác nhau là tại làm sao? Tại thuỷ thổ khác nhau vậy. Nay dân sinh trưởng ở nước Tề thì không ăn trộm, sang ở nước Sở thì sinh ra trộm cắp. Có nhẽ cũng tại vì cái thuỷ thổ khác nhau nó xui khiến ra như thế chăng!...".
Cái gọi là "thuỷ thổ" mà Án Tử nói ở đây chính là ám
chỉ sự khác nhau giữa môi trường giáo dục và xã hội của hai nước Tề và Sở vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét