Hoàng Tuấn Công
Minh họa: theo Blog Phạm Hoan
"Chuyện
của Nghé con" HTC gửi cho báo Phụ nữ Việt Nam, mục "Mẹ kể con
nghe". Sau có nhận được tiền nhuận bút, nhưng chẳng thấy báo biếu đâu. Từ
bấy đến giờ đã tròn 20 năm. Bản thảo này lưu lại từ báo Văn hóa thông tin. Xin được đăng lại để
làm kỷ niệm.
Nghé
con dòng dõi nhà nông, ra đồng khi còn trong bụng mẹ. Một buổi đang làm việc,
trâu mẹ cứ lồng lên không chịu kéo cày. Nó chạy về nhà và đẻ rơi ngay ở đống rơm
trước cửa chuồng. Cả gia đình người nông dân mừng rỡ, đón Nghé con chào đời.
Trông
Nghé con mới đẹp và dễ thương làm sao! Bộ lông nó óng mượt, non tơ hoe vàng với
bốn cái xoáy tròn xoe xinh như hoa điểm trên lưng. Cái mõm bè đến ướt của Nghé cứ
huơ huơ, hít hít, chân đi loạng choạng, quấn quít bên mẹ.
Bọn trẻ con quý Nghé
lắm. Suốt ngày chúng đùa nghịch, vuốt ve, bắt rận cho Nghé. Chú ta háu đói và tỏ
ra cũng nũng nịu ghê. Cứ sục vào vú mẹ bú no lại chồn chân nhảy cẫng lên. Nghé
còn theo bọn trẻ vào tận sân gạch. Bốn móng chân tròn đen bóng, sạch sẽ, gõ lọc
cọc. Cái gì chú thấy cũng lạ. Cứ ngửa cổ cười khoái chí lại cúi xuống đất ngửi
ngửi, hít hít. Đôi mắt tròn xoe đen ướt như mắt nai tơ. Những hôm rét mướt, Nghé
vào tận trong bếp, nằm bên ổ rơm cùng lũ trẻ. Nhìn ánh lửa ấm áp chập chờn kỳ
diệu, Nghé ngây thơ nhai thử mấy cọng rơm thơm vàng óng.
Mới
một tháng, Nghé đã tấp tểnh theo mẹ ra đồng. Chú mải mê ngắm trời đất bao la, cỏ
cây bát ngát, tung tăng chạy nhảy vui cùng các bạn nghé khác. Trâu mẹ đi một quãng
xa phải quay lại gọi: Nghé ọ! Nghé ọ! Chú ta mới cong đuôi chạy theo, dụi đầu vào
bụng mẹ khe khẽ kêu như biết lỗi. Ngày mùa, Nghé cũng lội xuống ruộng, bước
theo từng lối cày của mẹ. Chạy nhảy tung tăng đùa nghịch với mấu chú nhái đến
khi mệt phờ,Nghé mới lên bờ cỏ nằm lim dim ngắm mây trời, nhấm nháp cỏ non.
Nghé
con ngoan ngoãn nên được mẹ yêu chiều, chăm sóc hàng ngày. Những buổi trưa hè đầy
nắng thơm, dưới luỹ tre xanh mát rượi, trâu mẹ phe phẩy tai quạt, âu yếm, bắt rận
đuổi ve cho Nghé con ngủ. Nghé cũng thích những buổi chiều cùng đàn trâu no tròn
thong thả bước trên đê, vểnh tai nghe tiếng sáo véo von lan xa trong gió.
Tuổi
thơ êm đềm, vui chơi thoả thích trong tình thương yêu của trâu mẹ dịu hiền rồi cũng
qua đi. Mùa đông năm ấy, trâu mẹ phải lên đường đến vùng đất mới giúp nông dân
khai hoang vỡ đất. Nghé con ở lại. Hai mẹ con Nghé bịn rịn, quấn quít bên nhau
chẳng nỡ rời. Khi người ta dắt trâu mẹ đi xa dần, Nghé con cứ lồng lên, gọi
theo thảm thiết Nghé ọ! Nghé ọ! Tiếng kêu thương lan dài trong gió heo may khiến
trâu mẹ cũng đau lòng không nỡ dứt, thỉnh thoảng lại giật dây thừng ngoái đầu đáp
lại : Nghé ọ! Nghé ọ !... như dặn dò Nghé con ở lại phải ngoan nhiều. Nghé con
vừa ngẩng đầu trông theo vừa tha thiết gọi mẹ. Gọi mãi đến khi bóng dáng trâu mẹ
khất sau ngàn dâu xanh...
Những
ngày đầu nhớ mẹ, Nghé con bỏ ăn bỏ uống. Chú cứ quẩn quanh chỗ trâu mẹ nằm rồi
ngẩn ngơ bên luỹ tre xanh, nơi hai mẹ con thường nằm hóng mát, ngóng về con đường
trâu mẹ đã ra đi, dáng vẻ mong đợi bồn chồn, đôi mắt đen buồn ướt nước. Khi cặp
sừng như hai ngọn măng mập mạp nhú lên, cũng là lúc Nghé con phải đi học cày bừa. Đường cày đầu tiên của chú thật vụng về,
lộn xộn chẳng ra hàng lối. Nhưng Nghé thông minh, nhanh nhẹn lại chịu khó nên
chẳng bao lâu đã thuộc hết bài học, luống cày thẳng băng. Nghé trở thành chàng
trai lực lưỡng, khoẻ mạnh, nước da đen bóng loáng và cặp sừng cong cong như mẹ.
Sau
lần chia tay ấy, chẳng biết Nghé con có gặp lại người mẹ thân yêu của chú nữa
không. Chỉ biết mỗi lần cày trên những luống đất từng thấm mồ hôi của trâu mẹ,
Nghé lại ngẩn ngơ nhớ về tuổi thơ êm đềm với muôn vàn tình thương yêu của mẹ
Nghé.
Hoàng Tuấn Công
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét