18 thg 4, 2015

BÀI PHÚ CAO BỒI GIÀ GỬI TUẤN CÔNG THƯ PHÒNG

                  Tuấn Công Thư phòng

         
              Saigon ngày 17-04-2015

          Kính gửi anh Hoàng Tuấn Công

          Tôi không phải nhà văn, nhà thơ chi hết, nhưng vốn yêu thích thơ văn, ca dao tục ngữ nên cũng  hay viết lách  cho thỏa lòng mê say. Tôi biết đến Thư phòng của anh tình cờ qua trang Quê Choa.Thật thú vị khi được đọc những bài viết của  anh, mang  tính chất lý luận phản biện  chuyên nghiệp, thật sắc sảo, cẩn trọng và có tâm. Là độc giả ngưỡng mộ anh nên cũng muốn giao lưu cùng anh. Nhân đọc các bài anh mới viết về các câu đối của GS Vũ Khiêu, tôi có viết  bài Phú xin gửi anh đọc thư giãn. Chỉ là kẻ tay ngang nên tôi lấy bút danh  Cao Bồi Già, vì xét mình chỉ như một gã Cao Bồi già hết thời dạo quanh đồng cỏ. Mời anh ghé thăm trang nhà Đường Thi Quán tại: http://thocaoboigia.blogspot.com
 Có gì còn non kém xin anh chỉ giáo, Cảm ơn và chúc anh sức khỏe  an lành.


VĂN TẾ "THANH DANH" MỘT GIÁO SƯ

Than ôi!
Lời mổ bưng bưng;
Đá quăng phình phịch.

“Bồ” chữ tung vành;
“Bụng” nho phơi mít .

Nhớ “Danh” xưa:

Bệ bệ đường đường phường văn bút, người người xúm xít lời tâng bốc rền vang;
Đĩnh đĩnh đạc đạc chốn quan trường, kẻ kẻ vây quanh tiếng tụng nâng tíu tít.

Từng  thủ quyền Giám đốc, từng chức danh Viện trưởng,  ấy chả tay vừa;
Cũng xếp hạng Văn nhân, cũng học hàm Giáo sư, phải đâu kẻ liệt .

Hàng hàng giải thưởng, tủ chất dầy ken;
Lớp lớp bằng khen, tường treo kín mít.

Thủ phục ví  “SƠN HÀ LINH KHÍ TẠI”,  ban khắc bảng son;
Tướng tôn xưng “KIM CỔ NHẤT HIỀN NHÂN”, tặng lưu bút tích.

Tưởng rằng thức giả hiện tuyệt giống tuyệt nòi;
Ngỡ hẳn Nho sinh nay biệt tăm biệt tích.

Ấy mới tha hồ phóng bút chốn chốn  xả dàn;
Rồi thì thoải mái đề thơ nơi nơi vung vít.

Lượm lặt cổ thi, trổ tài gán ghép, Câu Đối đầu Ngô mình Sở, chẳng sợ kẻ bình soi;
Thu gom khẩu hiệu, ra sức xáo xào, Chúc Văn râu nọ cằm kia, không e người công kích.

Nghìn người hân hoan nhận, khiến lòng kẻ tặng tê tế tể mê say  ;
Trăm kẻ năn nỉ xin, làm dạ người cho tỉ tì ti sướng thích.

Lòng tự trọng mất  tăm;
Tính tự kiêu  tung xích.

Đem câu ““THU HẾT TINH HOA KIM CỔ LẠI”, sao hình khắp chốn, ca lãnh tụ tụng cả anh hùng;
Xách vế “XÂY CAO VĂN HIẾN NƯỚC NON NÀY”, nhân bản cùng nơi, tặng bà già khen luôn trẻ nít.

Cùng đôi ấy tiến đền đài, tiện thể cho luôn phố thị, tài khúc lưỡi giãi bày;
Cũng cặp này dâng tử sĩ, thuận tay tặng cả sinh nhân, khéo cái mồm phân tích.

Lờn thói múa liều;
Quen mùi chơi tiếp.

“KHÍ VƯỢNG SƠN HÀĐẾ BÁ VƯƠNG HẦU HOA MÃN ĐỊA” phát bừa phứa mấy nơi;
“DANH OANH KIM CỔANH HÙNG HÀO KIỆT THẾ XUNG THIÊN” ban vãi vung dăm đích.

Ô hỡi ô:

Chê thơ Nguyễn Du ngoắt ngoéo văn chương;
Chán Truyện Thúy Kiều lằng nhằng điển tích.

Gã tập văn “ngạo khinh” Cụ Nguyễn, chuyện điên rồ Nhà nghiên cứu chấp bút khen lao;
Tên thợ máy “nắn bóp” Nàng Kiều, việc càn quấy Lão Quốc sư vỗ tay khuyến khích.

“TRÍ NHƯ BẠCH TUYẾT, TÂM NHƯ NGỌC”,  xuyến xao hồn lão, vụng  thưởng gái măng;
“VÂN TƯỞNG Y THƯỜNG, HOA TƯỞNG DUNG”,  rạo rực lòng già, muội tâng con nít.

Tập cổ vụng hóa đạo thơ Lý Bạch, khiến thi sĩ tức giận bỉ khinh;
Tán hoa dở  như nhạo trí Kỳ Duyên, làm hoa khôi sượng sùng thút thít.

Nhìn Quốc Phụ ôm hôn Hoa Hậu, người người buột tiếng ngán than;
Nghe Triết Gia bình chọn Mào Gà, kẻ kẻ che mồm khúc khích.

Thương thay, thương thay:

Thần Tượng đổ nhào;
Thánh Pho rớt bịch.

Tiếng lẫy văng um;
Danh lừng nghe xịt.


.                                                              CAO BỒI GIÀ/17-04-2015


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét