18 thg 5, 2014

CHỐNG GIẶC TÀU, NHỚ LÊ THÁI TỔ



TCTP: Giặc Tàu đang nhe nanh múa vuốt, diễu võ, dương oai ngoài biển Đông. Chúng ngang ngược, ngạo mạn chẳng khác nào cha ông chúng thuở xưa. Ấy vậy mà Tập Cận Bình dám trơ trẽn xảo ngôn: "Người Trung Quốc không có gen xâm lược" (!) Chẳng nhẽ họ Tập không biết rằng: ở Việt Nam, từng ngọn núi, con sông, làng bản mấy ngàn năm qua còn lưu dấu những trận chiến không cân sức của một dân tộc nhỏ bé dám đứng lên chống lại, và dạy cho "Thiên triều" các người bao bài học cay đắng, nhục nhã đó sao ? Những ngày này, cả dân tộc đang sục sôi khí thế chống giặc Tàu xâm lược. TCTP xin giới thiệu lại bài Chúc văn của Nhà nghiên cứu Hoàng Tuấn Phổ viết nhân Kỷ niệm 580 năm giải phóng thành Đông Quan (17/5/2008)

Chúc Văn kỷ niệm 580 năm giải phóng thành Đông Quan

Dưới thềm rồng điện Kính Thiên, chúng con kính nhớ:

Tổ quốc bốn ngàn năm bao phen ngựa đá cũng đổ mồ hôi,
Nhân dân tám lăm triệu mấy bận khe ngòi cũng sôi nước mắt!
  Đất ta phải tuần
                  Thiên triều mưu nuốt sống sơn hà,
 Dân ta gặp vận
                  Minh tặc toan dày tan xã tắc!
Đức cao hoàng chí tôn:

Dựng cờ đại nghĩa, núi Lam Sơn chất ngất khí anh hùng,
Bày trận chí nhân, đất Đại Việt trải đầy gan tuấn kiệt.
Dẫu Khôi Huyện có lần mặt nước tan bèo,
Dù Linh Sơn mấy phen củ nâu chấm mật.
Nhưng,
                                   Đá lở mà núi mãi còn,
 Nước khô mà nguồn không mất.
Thành Nghệ An tưởng bền mà không vững, tướng Thái Phúc rối trí thuận hàng,
Quân Lam Sơn lấy ít để thắng nhiều, Bình Định vương rộng lòng khoan thứ.

Thừa thắng quân ta:

Vào Thuận Hoá biên ải quang mây,
                         Trỏ Thăng Long, tinh kỳ rợp đất.

Hổ tướng Trần Trí cậy hùng, nhe nanh múa vuốt, hai ngàn thây giặc
nghẽn nước Linh Giang,
Viện binh  quân Minh  tưởng mạnh, đập cánh dương vây, mấy dặm xác thù  
                                                                                       đắp đê Kiều Thuỷ.
Chủ tướng Vương Thông mất tai, què chân, nằm bẹp xó thành,
tướng cứu viện phải xin cứu viện,
Đồng bào Tứ Trấn gióng trống mở cờ, tràn lên mặt luỹ,
                                                            dân khao quân lại tiếp khao quân.

    Mọi người xin: Phá Đông Quan, đê vỡ kiến tan,
       Đức vua bảo: Diệt cứu viện, tổ còn ong chết.

Quả nhiên:

Ải Chi Lăng, An Viễn hầu Liễu Thăng bỏ xác, làm rắn không đầu,
Cửa Lê Hoa, Kiềm Quốc công Mộc Thạnh tìm đường, vắt chân lên cổ!

              Đức vua truyền:   
                                Giải Hoàng Phúc thượng thư cột cổ dưới chân thành,
                            Đem Thôi Tụ phó tướng trói tay trong cửa luỹ.
      Vương Thông bảy vía mất năm,
                          Quân Minh ba hồn còn một!
                   Cảnh mạt lộ, Vương Thông tính kế cầu hoà,
                          Thế thượng phong, Đức vua mở lòng nhân ái.

Giặc tráo trở giở trò đánh úp bất ngờ đòn sấm sét thất kinh,
Ta đàng hoàng tính kế phòng xa, đã giăng sẵn lưới trời lồng lộng!
Kẻ phản trắc tứ đốm tam khoanh, rốt cuộc...khoanh đuôi lậy hàng,
Bậc chí nhân trăm kế ngàn phương, không ngoài...phương thần thu phục.

Tổng binh Vương Thông, tham chính Mã Anh, xin về đường bộ thì cấp cho ngựa xe,
Tham tướng Phương Chính, nội quan Mã Kỳ xin đi đường thuỷ thì ban cho thuyền mảng.
Tướng soái địch được toàn mạng, rối rít tạ ơn cứu tử,
Quan quân Minh được sống thừa, nghẹn ngào cảm đức hiếu sinh.

Ôi! Mười năm! Mười năm!

Trống nhân nghĩa trời vang sấm động, vỡ mật kình nghê,
Gươm Thuận Thiên chớp loé sao băng, bay hồn quân hùm sói.

Ngói nát, ngọc còn lành,
Mù tan, hoa lại thắm.

Thành Đông Quan nguyên vẹn, điện báu lung linh,
Đất Long Đỗ bảo toàn, rồng thiêng múa lượn.
Chợ Cửa Đông lại đông đúc phố đẹp người vui,
Hồ Lục Thuỷ vẫn thuỷ chung cây xanh nước biếc.

Lên ngôi hoàng đế, dựng điện Kính Thiên, trời riêng một cõi,
Xưng hiệu Thuận Thiên, xây cung Vạn Thọ, nước cũ muôn đời...

Con cháu Lam Sơn cùng đồng bào cả nước:

Kính nhớ tổ tiên,
Noi gương tiền bối.
Dẫu da cam (**) còn ứa máu căm thù,
Vì đại nghĩa nên mở lòng nhân ái.

Vun gốc HOÀ BÌNH, vui HẠNH PHÚC xum xuê hoa trái,
Tưới cây ĐỘC LẬP, mừng TỰ DO rạng rỡ núi sông.
Hướng tới Thăng Lòng nghìn tuổi, vươn thẳng dáng Rồng Thiêng,
Mở ra Việt Nam muôn năm, vút cao đàn Chim Lạc.

Mấy lời nguyện ước
Thấu cõi thần minh.
Chúc văn dâng lên
Cao hoàng chứng giám.
Cung duy thượng hưởng-Cẩn cáo!


 Phụng soạn:   HOÀNG TUẤN PHỔ

               (*) Đầu đề do Hoàng Tuấn Công đặt. Nguyên bài Chúc văn này do Nghệ sĩ ưu tú Ngọc Quyền (Thanh Hóa) đọc tại buổi lễ Kỷ niệm 580 năm giải phóng thành Đông Quan (2008) tổ chức tại Hà Nội-một trong những hoạt động hướng tới Kỷ niệm 1000 năm Thăng Long-Hà Nội. 
                (**) "Da cam" Tức hậu quả chiến tranh do chất độc da cam của Mỹ. Ý nói, dân tộc Việt Nam luôn nêu gương cha ông, mở lòng nhân ái, "khép lại quá khứ, hướng tới tương lai" một khi kẻ thù thực sự nhận ra sai lầm và biết "ăn năn hối cải", muốn trở thành bạn tốt.              


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét