|
Chữ Hồ trong Hồ Chí Minh
Ảnh: ST trên một trang mạng TQ |
HOÀNG TUẤN CÔNG
Lời
giới thiệu của toà soạn: “Nhân kỷ niệm
127 năm ngày sinh của Chủ tịch Hồ Chí Minh, Tiến sĩ Nguyễn Viết Thịnh (Trường Đại
học Tiền Giang) chia sẻ một bài viết về giả thuyết ẩn ý trong họ tên của Người
- Hồ Chí Minh”.
Tiến
sĩ Nguyễn Viết Thịnh đặt vấn đề:
“Vào năm 1940, ở tuổi “tri thiên mệnh”, Lãnh
tụ Nguyễn Ái Quốc đã quyết định đổi tên thành Hồ Chí Minh và giữ mãi họ tên
này.
Điều khó hiểu nhất là tại sao Người lại
chuyển từ họ Nguyễn sang họ Hồ, phải chăng Người có ẩn ý?
Sau
khi đưa ra những “tìm hiểu, nghiên cứu tư
tưởng”, và “tìm hiểu, nghiên cứu hoàn
cảnh sống” khá công phu, Tiến sĩ Nguyễn Viết Thịnh đưa ra “giả thuyết”:
“Minh tượng trưng cho Trí tuệ, Chí tượng
trưng cho Ý chí, vậy Hồ có tượng trưng cho Tình người không?
Cũng có thể được nếu ta hình dung một mặt hồ phẳng lặng, bao dung, tượng
trưng cho lòng nhân ái, cho Tình người.
Phải chăng Người muốn hàm ý nhấn mạnh một
chân lý bình thường nhưng vô cùng cần thiết cho chúng ta hiện nay và mai sau,
đó là giá trị của con người được đúc kết qua ba nhân tố “Tình người, Ý chí, Trí
tuệ”.
Không
biết ông Nguyễn Viết Thịnh là Tiến sĩ (chuyên môn) gì, nhưng cách giải thích ý
nghĩa của chữ Hồ trong Hồ Chí Minh: Hồ (nước) = Tình người, quả là ngộ nghĩnh.
“Ngộ
nghĩnh” ở chỗ Tiến sĩ đã nhầm lẫn giữa hai chữ HỒ đồng âm, dị tự, dị nghĩa:
1. HỒ là tên họ người (trong Hồ Chí Minh 胡志明), tự hình là 胡 (gồm chữ cổ 古 biểu thanh, bộ nhục 月(肉) biểu ý, nghĩa gốc là cái yếm cổ con bò,
hoặc yếm thịt ở cổ các giống chim (như gà tây), và các con thú khác; về sau có thêm một số nghĩa khác đáng chú ý như: vô cùng, to lớn; râu chòm, râu cằm....
Chữ Hồ 胡 (trong Hồ Chí Minh 胡志明) không có nghĩa nào chỉ về hồ, đầm[1]. Lưu ý: Có khi bộ nhục 月(肉) được hiểu thành bộ nguyệt 月; cổ 古 + nguyệt 月 = hồ 胡 (cổ nguyệt). Điều này có thể chấp nhận được trong chiết tự.
2. HỒ nghĩa là hồ
nước, tự hình là 湖 (chữ
Hồ 湖 có bộ thuỷ 氵biểu thị nước, chữ hồ 胡 biểu thanh, nghĩa gốc nghĩa là hồ, đầm).
Đây chính là chữ HỒ mà Tiến sĩ Nguyễn Viết Thịnh đem ra “tán” (làm cơ sở) để
giải thích nguyên nhân Nguyễn Ái Quốc đổi tên thành Hồ Chí Minh. Tuy nhiên, đây là một kiểu cưỡng từ đoạt lí, đẽo gót cho vừa giày, bởi Hồ trong Hồ
Chí Minh (cũng như tất cả những người họ Hồ khác ở Việt Nam, Trung Quốc) không
ai lấy chữ hồ 湖 này để ghi tên họ[2].
|
Bút tích của Hồ Chí Minh (1968)
"Việt Trung hữu nghị, Vạn cổ trường thanh
Hồ Chí Minh, nhất cửu lục bát niên thư" |
Mặt khác, theo tôi, dù Hồ Chí Minh có lấy
chữ hồ 湖 (hồ nước) để ghi tên họ mình đi
chăng nữa, thì “giả thuyết” của Tiến sĩ Nguyễn Viết Thịnh cũng hết sức khiên cưỡng,
“tán tụng” một cách vô căn cứ. Huống chi, Tiến sĩ Nguyễn Viết Thịnh lại lấy chữ hồ 胡 (họ người) để “hình dung một mặt hồ phẳng lặng, bao dung,
tượng trưng cho lòng nhân ái, cho Tình người”, thì quả là kì tài!
Phải
chăng, ý Tiến sĩ vì hồ 胡 này
không có nước (thuỷ 氵) nên nó tuyệt đối “phẳng lặng,
bao dung”, hay ông muốn đổi họ Hồ 胡 thành Hồ 湖?[3].
Có một thực tế là nhiều người năng lực
nghiên cứu yếu kém, nhưng cứ viết bài, ra sách, diễn thuyết “ăn theo Hồ Chí Minh”, “từ Bác đi lên”. Thế rồi, hết nạc vạc đến xương, hết khôn dồn ra dại. Viết mãi, kể mãi rồi cũng hết chuyện. Người ta buộc phải phân tích, tán tụng, gán ghép cho tiền nhân, lãnh tụ đủ thứ, khiến mục đích ngợi ca trở thành tác dụng ngược.
Ví như chuyện kể của GS Hoàng Chí Bảo (xem video dưới đây)[4]
Lại nữa, báo chí, nhà xuất bản cứ thấy viết sách, viết bài ca ngợi, tán tụng lãnh tụ là in ngay, ca ngợi lãnh tụ đồng nghĩa với yêu nước, yêu Đảng, đôi khi không cần biết mức độ chính xác của tư liệu đến đâu. Cách đây 4 năm, chúng tôi đã từng có loạt bài về những cuốn sách bình giảng về thơ chữ Hán Hồ Chí Minh có quá nhiều sai sót của Nhà phê bình Lê Xuân Đức – một trong những người “đi lên từ thơ Bác”. Trường hợp bài Giả thuyết về ẩn ý tên Người – Hồ Chí Minh của Tiến sĩ Nguyễn Viết Thịnh cho chúng ta thêm một ví dụ rất sinh động.
Viết đến đây bỗng nghĩ, lẽ ra tôi và bạn đọc không nên mất thời gian vào những bài như thế này. Nhưng thôi, đã đọc, lại trót ngứa tay viết rồi, thì đăng lên vậy, xem như là một cách hưởng ứng bài do GS Trần Đình Sử chia sẻ. Và cũng nên để mọi người biết những bài gọi là nghiên cứu, phát hiện về Hồ Chí Minh, thực chất nó như thế nào.
Hoàng Tuấn Công/5/2017
Chú thích:
Bạn
đọc tham khảo và so sánh thêm một số nghĩa của hai chữ hồ:
1. 胡 (tên họ người): “胡 [hồ]
[Pinyin: hú] ① Hồ
(thời cổ Trung Quốc gọi các dân tộc thiểu số ở miền bắc và miền tây là Hồ, đồng
thời cũng có ý chỉ nước ngoài, ngoại tộc): 胡人 Người
Hồ, dân tộc Hồ; 胡兵伺便 Quân Hồ thừa cơ quấy nhiễu
(Lí Hoa: Điếu cổ chiến trường văn); ② Ẩu,
bừa bãi, càn bậy, tầm bậy: 胡說 Nói ẩu, nói tầm bậy; ③ (văn) Sao, cớ sao, vì sao,
gì, cái gì: 胡不歸? Cớ sao chẳng về? (Đào Uyên Minh: Quy khứ lai từ); 胡爲乎來哉! Vì
sao mà đến vậy! (Lí Bạch: Thục đạo nan); 胡可得而法? Làm
sao có thể bắt chước theo được? (Lã thị Xuân thu); 國胡以饋之? Quốc
gia lấy gì phát cấp lương hướng cho họ? (Giả Nghị: Luận tích trữ sớ). 【胡爲】hồ vị
[húwèi] (văn) Vì sao, cớ sao, tại sao?: 胡爲至今而不朝也? Vì
sao đến nay chưa được tặng phong để vào chầu? (Chiến quốc sách); 譆!汝非盜耶?胡爲而食我? Ôi
chao! ông không phải là kẻ trộm ư? Vì sao mà cho ta thức ăn? (Lã thị Xuân thu);
④ (văn) Mảng thịt dưới cổ, yếm
cổ; ⑤ (văn) Đen: 或謔張飛胡, 或笑鄧艾吃 Đứa
thì ngạo Trương Phi đen, đứa thì cười Đặng Ngãi láu ăn (Lí Thương Ẩn: Kiêu
nhi); ⑥ (văn) Dài lâu: 永受胡福 Mãi
mãi hưởng phúc lâu dài (Nghi lễ); ⑦
(văn) Một loại đồ tế thời cổ; ⑧
(văn) Một loại binh khí thời cổ (hình cong, có lưỡi đâm ngang); ⑨ [Hú] Nước Hồ (thời cổ, thuộc
tỉnh An Huy ngày nay, bị Sở diệt năm 495 trước Công nguyên); ⑩ [Hú] (Họ) Hồ.
2. 湖 (hồ nước) 湖 [hồ]
[Pinyin: hú] ① Hồ:
湖畔 Bờ hồ; 洞庭湖 Hồ Động Đình; 湖水清清 Nước
hồ trong xanh; ② Hai
tỉnh Hồ Nam và Hồ Bắc (gọi tắt) [trích Hán
Việt từ điển-Trần Văn Chánh].
[3]-Trong
bài này chúng tôi không bàn đến chuyện tại sao Nguyễn Ái Quốc lại lấy tên là Hồ
Chí Minh.
[4]-Lược trích: “Ở Paris
có mốt chơi đồ gốm giả cổ Trung Quốc [...] Đến công đoạn viết chữ Hán mà lại
chép thơ Đường thơ Tống lên mặt bình gốm để đem nung và bán thành sản phẩm thì
Tây chịu chết các đồng chí ạ, Tây làm sao mà viết được chữ Tàu […]
Họ mách chỉ có anh
Nguyễn ở ngõ hẻm "Công Quăng" giỏi lắm, đến nhờ anh ấy giúp cho, trả lương cao […]
Bác biết thừa làm giả
nhưng bác vui vẻ nhận lời.
[…] Nó đặt hàng cho
bác viết thơ Đường thơ Tống Đỗ Phủ Bạch Cư Dị, bác nhận lời hết” bởi vì “đây là
một cơ hội ngàn vàng không được bỏ lỡ […]
Bác có viết thơ Đường
thơ Tống đâu, bác đánh lừa nó mà nó có biết đâu, bác toàn viết khẩu hiệu lên
đấy không, tức là rất là liều rất là mạo hiểm. Toàn đả đảo đế quốc thực dân
Pháp xâm lược viết lên viết xuống ngang dọc như là thơ Đường thơ Tống vậy. Nó
khen rối rít cả, cám ơn rối rít cả, và trả rất nhiều tiền cho bác.
[…] Thế là nhận tiền
xong bác phải chuyển chỗ ở ngay lập tức, các đồng chí ta xem, đời bác như huyền
thoại…”.
Ở đây, chúng ta ta có quyền nghi ngờ. Bởi vì, người Trung Hoa có mặt ở khắp mọi nơi trên thế giới. Làm gì có chuyện Tây "thổ dân" ở Paris không kiếm nổi một người biết chữ Hán, phải hỏi thăm để nhờ cậy một người An Nam ngụ cư. Rồi thì, nếu Tây nó chẳng phân biệt được đâu là thơ Đường thơ Tống với khẩu hiệu "đả đảo đế quốc thực dân Pháp", thì tác dụng tuyên truyền là bằng không. Vả lại, cái kiểu "viết lừa" như thế, nếu bị phát hiện thì tội sẽ không nhỏ.
Dân gian có câu "Yêu nhau như thế bằng mười phụ nhau" thật đúng với trường hợp này.
Đúng là tiến xỉ, uyên thâm uyên thâm.
Trả lờiXóaBạn cần chú ý tới vài " tin " sau:
Trả lờiXóa1- Hồ : xác định lại gốc gác từ Hồ quý Ly.
2- Đổi họ trong tù cho người đóng thế ( tác giả thật cuốn Nhật ký trong tù )
3- Sau này, Hồ Quang tiện thể giữ luôn họ Hồ
Chí Bảo đang bịa chuyện để bôi nhọ Nguyễn Ái Quốc.
Trả lờiXóaBảo cũng biến đám ngồi nghe thành cừu tuốt!
Hồ Sỹ Minh
Trả lờiXóaÔng này làm nghiên cứu kiểu đề tài như này mà không thấy tự nhục.
Trả lờiXóaTay hiệu phó trường mình nói “ông Chí Bảo kể truyện cực hay, cực lôi cuốn, ai mà không mê cho được”.
Trả lờiXóa