Chú Trịnh Minh Châu có viết bài về
cuốn sách "Về lại Thăng Long"
của cụ Hoàng Tuấn Phổ. Dự định khi in cuốn sách này thì sẽ cho in kèm và sau đó
sẽ cho in ở một vài nơi... Nhưng từ khi chú bị bệnh ung thư, tình hình có
khác. Hiện nay chú không còn tham gia gì ở ban liên lạc Họ Trịnh. Cụ Trịnh Ngọc
Bích đã chết. Ông Trịnh Huy Luân và Huy Trụ làm thay. Do bệnh tật nên chú không
muốn tham gia gì, có gặp cũng không trao đổi gì. Nay HTC có Blog vậy chú chuyển
bài viết đến Công, thấy được thì cho lên trang nhà, gọi là TMC tri ân với cụ
HTP vậy nhé...”(1)
Hình như lâu nay Nhà thơ Trịnh Minh Châu cũng là độc giả của Tuấn Công thư phòng ? Nay
xin trân trọng giới thiệu tới bạn đọc bài viết, và cảm ơn Chú Trịnh Minh Châu
đã gửi bài cho TCTP. Xin được chia sẻ hoàn cảnh của Chú, chúc Chú mạnh khỏe, chiến
thắng bệnh tật !
TCTP
TCTP
Đọc "VỀ LẠI THĂNG LONG"
( Truyện lịch sử
của Nhà văn Hoàng Tuấn Phổ )
Sau
mười một tập truyện viết về đề tài lịch sử, ở tuổi 75 nhà văn Hoàng Tuấn Phổ
lại cho ra mắt tiếp truyện lịch sử viết về một thời kỳ khá đặc biệt, thời kỳ
phù Lê diệt Mạc và xây dựng nước Đại Việt của các chúa Trịnh. Hay nói khác là thời kỳ Lê - Trịnh, hay thời kỳ Lê trung
hưng. Từ Sóng nước Cổ khê, Ngàn nưa, Vua Lê Đại Hành,
Miếng võ gia truyền, Vượt ngục Thành Tây đô, Mai vàng chùa tháp, Hiển
khánh Vương Trịnh Khả, Chúa Trịnh (tập 1 ), Giấc mộng Ngai vàng, Trịnh -
Nguyễn tranh hùng và Tướng công Hoàng Đình Ái. Đều diễn ra trên đất Thanh
hoá hoặc chủ yếu ở Thanh hoá. Sáu truyện trước viết về các nhân vật lịch sử
chống ngoại xâm, bốn truyện sau viết về các nhân vật lịch sử người Thanh Hoá
trong các thế lực tranh giành ngôi vị đế vương của đất nước.
Trong
truyện :Về lại Thănh Thăng long nhà văn tập trung sắp xếp văn bản để tái
tạo lại thời kỳ Lê Trung hưng. Nhà văn không sử dụng lối viết theo cách nhiều
người vẫn sử dụng đó là tiểu thuyết hoá trong sáng tác về đề tài lịch sử mà kể
lại một cách dung dị. Qua truyện, người đọc nhận ra các nhân vật như vốn có của
nó đã từng đôi lần được nghe kể trong dân gian . Lối viết này tưởng đơn giản,
nhưnh thực ra lại rất khó khăn, bởi vì
phải nghiên cứu, nghiền ngẫm, tích luỹ rất nhiều tài liệu về lịch sử
chính thống, gia phả các dòng họ, và các văn bản khác trong nhiều năm, thậm chí
cả một đời người. Mặt khác chính bút pháp ấy không cho nhà văn phóng bút bình
luận theo ý thức chủ quan mà để cho tính cách nhân vật bằng hành động của họ
theo dòng sự kiện lịch sử hiện lên giản dị và chân thực. Bên cạnh đó khi nêu
tên nhân vật, viết các sự kiện thuộc về lịch sử rất dễ đụng chạm đến lòng
tự ái của hậu duệ các nhân vật cũng
như các nhà nghiên cứu lịch sử, các nhà
nghiên cứu văn hoá...Tuy nhiên HOÀNG TUẤN PHỔ vẫn là HOÀNG TUẤN PHỔ .Vượt qua
những trở ngại đó Nhà Văn vẫn đem đến cho người đọc những trang viết được kết
hợp giữa tài văn chương với sự chân thực lịch sử và kiến thức văn hoá sâu rộng,
phần nào đã thoả mãn được nhiều đối tượng đọc giả.
Về lại Thăng Long
thuộc loại truyện chí có vấn đề qua từng sự kiện lịch sử được sắp xếp lô-gích, gia công sinh động hoặc
tiểu thuyết hoá . Đây là bút pháp ngày nay các nhà văn hiện đại rất ít sử dụng.
Nhưng với đề tài lịch sử lại rất đắc dụng, bạn đọc dễ dàng theo dõi diễn biến
của câu chuyện mà nhà văn sắp xếp.
Khi đọc Về
lại Thăng Long người đọc dễ nhận ra một Minh Khang Thái Vương Trịnh Kiểm
ông tổ của các chúa Trịnh, với tài văn võ song toàn, khi được Hưng quốc công
tuyển chọn và sau này tiến cử nắm binh quyền thay mình đã xứng đáng với lòng
tin của người giao phó. Trong lúc, bên ngoài Nhà Mạc, sau khi tiêu diệt Nhà Lê
đã nắm được gần như trọn vẹn đất nước, bên trong với chiêu bài phù Lê diệt Mạc
cũng không ít chông gai. Đứng mũi chịu sào trước một nghĩa binh đang còn phôi
thai non yếu, các tướng không ít người xuất thân từ các gia tộc khanh tướng,
công hầu, đầy lòng tự trọng cũng như đố kỵ ..không dễ gì tôn phục một người
xuất thân từ một nông dân bình thường.
Nhưng với vốn võ nghệ và kiến thức nho học được ông cậu Hoàng cữu truyền dạy
với tư chất thông minh Trịnh Kiểm đã xây dựng thành công một “Nhà Lê” dần phát
triển, có lực lượng qui mô đánh đông dẹp bắc...
Ngoài
hình ảnh của Trịnh Kiểm, nhân vật Hoàng Đình Ái, Phạm Đốc cũng được nhà văn
dành cho tình cảm trân trọng qua từng trang viết.
Các
tướng: Phạm Đức Kỳ, Vũ Sư Thước, Lại Thế Khanh, Hà Thọ Lộc, Trạng nguyên Phùng
Khắc Khoan, học sĩ Lương Hữu Khánh...những khai quốc công thần của nhà Lê Trung
Hưng qua ngòi bút của tác giả, người đọc cảm thấy hiện hữu gần gũi, họ đi chiến
trận với lòng trung nghĩa, chân thật như bản tính vốn có của người nông dân,
thuỷ chung với sự nghiệp đã chọn. Có lẽ đây là nguồn gốc sức mạnh chiến thắng
sau này để trở lại Thăng long.
Các nhân vật đối kháng, nguyên nhân của cuộc
chiến tranh đẫm máu kéo dài trên sáu mươi năm, điển hình là Mạc Đăng Dung và
con, cháu, hậu duệ của ông ta. Từ khi giết
vua Lê Chiêu Tông, giam chết mẹ con Cung hoàng...ngòi bút nhà văn vẫn
bình tĩnh như một sử gia. Đặc biệt nhân vật Mạc Kính Điển làm tướng suốt đời,
đánh đông dẹp bắc cố giữ ngai vàng ông
cha cướp được từ nhà Lê cho đến khi qua đời.
“Tháng
10 năm ấy, Khiêm vương Mạc Kính Điển qua đời, cả triều đình Mạc đều dao động,
tướng sĩ lo lắng, người hai cõi Giang đông và Giang tây xôn xao bàn tán.”
Không
rõ lúc ấy nhân dân bàn tán gì? Nhưng hãy để chính kiến : đúng , sai , tốt , xấu
sang một bên thì Mạc Kính Điển là viên tướng có tài, chinh chiến không mệt mỏi,
làm tròn bổn phận của kẻ bề tôi, một phẩm chất cần có của người làm tướng.Chính
Mạc Kính Điển là tổng chỉ huy các chiến dịch tạo nên những trận đánh ác liệt
suốt từ cửa Thần Phù đến tận vùng núi phía tây Thanh Hoá. Đây là lịch sử có
thật, đối với nhân dân các địa danh trên Mạc Kính Điển là người có tội,nhưng đối
với họ Mạc, Kính Điển là người có công. Tôi đọc Sử ký thấy có viết “ –Kỷ cương nhà Tần bị đứt, miền Sơn Đông
nổi loạn, các miền khác đều nổi lên. Các anh hùng tuấn kiệt họp nhiều như quạ.
...”, “Chó của chích cắn vua Nghiêu không phải vì vua Nghiêu bất nhân, nhưng là
chó thì bất kỳ ai không phải chủ của nó là nó cắn”. Thật trớ trêu thay, sau
khi Mạc Kính Điển mất, triều đình nhà Mạc bắt đầu suy vong rồi diệt vong, con
cháu nuối tiếc cái ngai vàng cha ông cướp được của nhà Lê chạy vạy cầu cạnh
nước ngoài nhưng không toại nguyện, sống chui lủi ở vùng sơn cước nhiều năm rồi
mới mất hẳn.
Như vậy để thấy lúc tao loạn thì khó phân
biệt đúng sai, Nhà văn của hậu thế không thể lý giải theo ý kiến riêng được.Cái
được của nhà văn là tái tạo lại lịch sử bằng văn chương, phần còn lại người đọc
sẽ lý giải theo quan niệm của họ. Nhưng lịch sử thì không thể theo quan niệm mà
chỉ có đúng và chưa đúng, vậy thì trung
thực là phẩm chất của nhà văn, HOÀNG TUẤN PHỔ đã làm được điều này !(2)
Trước khi khép lại cuốn sách là cuộc tấn công
mãnh liệt của Triết Vương Trịnh Tùng vào thành Thăng long. Vua tôi Nhà Mạc kẻ
bị bắt, người tháo chạy khỏi kinh thành, Nhà Mạc mất, Trịnh Tùng bắt đầu công
cuộc xây dựng đất nước. Thời đại này-Lê Trung Hưng kéo dài 248 năm lịch sử .
Đọc
tác phẩm văn học nhưng có cảm tưởng như đọc cuốn lịch sử được chi tiết
hoá.Người đọc có thể tóm lược được như sau : Mạc Đăng Dung cướp ngôi của nhà
Lê, Nguyễn Kim chạy về Thanh Hoá chống lại Mạc Đăng Dung, sau sáu năm mới tìm
được người con của vua Chiêu Tông dựng lên ngôi kế nghiệp nhà Lê. Nguyễn Kim
được vua giao cho điều binh khiển tướng, Trịnh Duy Thuân nội trị, ngoại giao.
Nguyễn Kim mất, Trịnh Kiểm kế nghiệp, Trịnh Kiểm mất, Trịnh Tùng kế nghiệp
chống lại Nhà Mạc cho đến toàn thắng.
Đây
là tác phẩm nhà sử học tìm thấy trong đó những tình tiết bổ sung làm sinh động
thêm một thời kỳ lịch sử, nhà văn hoá tìm thấy phong tục, tập quán, các địa
danh theo tên gọi của người xưa, các sinh viên xã hội học tìm thấy kiến thức bổ
sung cho hành trang của mình...người cầm bút khác có thể tìm tư liệu trong đó
để viết các tác phẩm có liên quan.
Thế
mạnh của nhà văn là viết cẩn thận chỉn chu, chân thực dung dị nhưng đó cũng
chính là cái yếu của nhà văn. Ngòi bút không thể tung hoành, mổ xẻ các sự kiện,
các nhân vật để người đọc lắng đọng, ấn tượng về một thời kỳ lịch sử đầy biến
động của đất nước. Đôi khi ngẫm ngợi thấy tác giả viết theo lối “ Văn học quan
phương”. Nhưng viết về đề tài lịch sử thì quan phương cũng có cái tốt.
Nói
đi thì cũng phải nói lại, trong khi nhiều người chạy theo nhãn mác, danh hiệu
nhằm đánh bóng cá nhân trước bạn đọc phổ thông thì HOÀNG TUẤN PHỔ vẫn “ Khép
phòng văn hì hục viết”. Có người viết hàng tá sách nhưng khó để lại ấn tượng
cho bạn đọc, HOÀNG TUẤN PHỔ có trên 40 đầu sách thuộc nhiều thể loại, ai cầm cuốn
sách của ông cũng muốn đọc một mạch. Về LẠI THĂNG LONG là cuốn sách như vậy . /
.
TRỊNH MINH CHÂU
Chú thích:
(1)-Trích thư của Chú Trịnh Minh Châu gửi HTC ngày 23/7/2014. Nhà
thơ Trịnh Minh Châu là bạn vong niên của thân phụ Hoàng Tuấn Công. Trước đây chú
Châu làm Viện trưởng Viện kiểm sát huyện Vĩnh Lộc-Thanh Hoá, sau chuyển xuống
Viện kiểm sát tỉnh rồi về hưu. HTC mới gặp chú Châu đôi ba lần, cũng không đọc thơ Chú được nhiều, nhưng thích một số bài
thơ trong đó hiện lên hình ảnh những “người ở làng” của Chú. Mời độc giả thưởng
thức một số bài thơ của Trịnh Minh Châu theo đường link này: Chùm thơ TRỊNH MINH CHÂU.
(2)
Bản thảo “Về lại Thăng Long” do Hội đồng họ Trịnh Việt Nam hợp đồng với
Hoàng Tuấn Phổ viết, kế hoạch sẽ xuất bản vào dịp Kỷ niệm Ngàn năm Thăng
Long-Hà Nội. Tuy nhiên, khi bản thảo hoàn thành, phía họ Trịnh “đề xuất sửa
chữa, cắt bỏ một số câu, chữ”, tác giả Hoàng Tuấn Phổ không đồng ý, vì cho rằng
làm như vậy là không tôn trọng lịch sử:
“Người viết truyện lịch sử cũng như người viết
sử hay nghiên cứu sử đều phải trung thực khách quan, tránh tả khuynh hay
hữu khuynh, vì nếu thiếu công tâm, thiên lệch một phía đều không thể thành công. Mặc dù sách “Về lại Thăng Long” do Hội đồng
họ Trịnh Việt Nam “đặt hàng”, nhưng“hàng”
ở đây, rất tiếc lại là món hàng lịch sử,
tất cả đều do sự thật khách quan của lịch sử, không do người “đặt hàng” hay người “làm hàng” muốn thế này hay thế kia mà
được ! Nếu tôi bất chấp sự thật lịch sử,
tô vẽ, tâng bốc để làm đẹp lòng mọi
người theo sở thích cá nhân của họ chỉ vì đồng tiền họ bỏ ra, thì tôi không còn
là Hoàng Tuấn Phổ mà chỉ là một gã “bồi bút” viết thuê cho “ông chủ họ Trịnh” !
Nên biết rằng, mặc dù họ Trịnh bỏ tiền ra nhưng khi sách được in, nó thành tài
sản chung, ai cũng có quyền đọc, có quyền đánh giá, phê bình, người họ Trịnh
không thể nói rằng đây là sách “đặt hàng” của chúng tôi, dành riêng cho chúng
tôi đọc, không ai có quyền đọc, có quyền khen chê !
Tôi đề nghị bà con, chư vị họ Trịnh
nên thận trọng, khách quan khi bình xét một tác phẩm được viết trên quan điểm
khách quan lịch sử bằng ngòi bút thận trọng. Các tình tiết khen chê trong tác
phẩm tôi đều phải cân nhắc, nâng lên đặt xuống lật đi lật lại: khen họ Trịnh
như thế có đúng hay không, chê họ Mạc có gì oan cho họ, có chỗ nào hạ thấp vai
trò vua Lê ? v.v…” (Trích thư Hoàng Tuấn
Phổ gửi họ Trịnh ngày 3/1/2011).
Rốt
cuộc, vì không thống nhất được quan điểm, “Về lại Thăng Long” của Hoàng Tuấn Phổ đến
nay vẫn chưa thấy xuất bản và đến tay bạn đọc. Trịnh Minh Châu viết bài này do đọc bản thảo “Về lại Thăng Long” gửi họ Trịnh. (Chú thích của HTC).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét