Nhà nghiên cứu Nguyễn Quang Long Ảnh: báo Dân Trí |
HOÀNG TUẤN CÔNG
Đã
một thời từng rộ lên tranh cãi về "cành
hoa sen" trong câu ca dao: "Bỏ
quên chiếc áo trên cành hoa sen". Nhiều người cho rằng đã có sự nhầm
lẫn gì đó, chứ hoa sen làm gì có "cành"? Cuống sen yếu ợt, làm sao vắt
được chiếc áo? Câu chuyện về sau đã khép lại với cách hiểu: "cành hoa sen"
chỉ là thủ pháp tượng trưng, ước lệ của dân gian mà thôi.
Thế nhưng vừa qua (9/6/2016), báo "Dân Trí" và "Gia Đình và xã hội" cùng
đăng bài có tiêu đề "Đã tìm thấy "cành hoa sen" gây tranh cãi trong cadao?", dẫn ý kiến "Nhà
nghiên cứu âm nhạc-Nghệ sĩ Nguyễn Quang Long" cho rằng, "cành
hoa sen" trong câu
ca dao: "Đêm qua tát
nước đầu đình/Bỏ quên cái áo trên cành hoa sen"; "Lên chùa bẻ một cành sen/ Ăn
cơm bằng đèn đi cấy sáng trăng..." chính là cành của "cây sen đất" ở chùa Bối Khê (Thanh Oai-Hà Nội). Đây là
loại cây thân gỗ, hoa gần giống sen đầm, và "khắp vùng đồng bằng Bắc Bộ chỉ duy nhất ở chùa Bối Khê có cây hoa sen
đất lâu đời". Từ đó, Nhà nghiên cứu cho rằng: đã "giải quyết được hết những
vốn lý trong câu ca dao kia", và
"chúng ta có thể nhận định là bài ca dao
được ra đời ở vùng này".
Hoa sen đất Ảnh: Dân Trí |
Theo chúng tôi, cách tiếp cận vấn đề này không
những không "giải quyết hết được những vốn lý trong câu ca dao kia",
mà ngược lại còn nảy sinh hàng loạt mâu
thuẫn:
1.Nếu vùng đồng bằng Bắc Bộ "chỉ duy nhất ở chùa
Bối Khê có cây sen đất lâu đời",
nên bài ca dao "Tát nước đầu
đình" được xác định "ra đời ở vùng
này", điều đó đồng nghĩa
phải sửa lại "lý lịch" bài dân ca Đông Anh-Thanh Hoá: "Lên
chùa bẻ một cành sen/ Ăn cơm bằng đèn đi cấy sáng trăng..." chăng? Hẳn Nhà nghiên cứu sẽ trả lời: Có thể
một ngôi chùa nào đó ở Thanh Hoá cũng đã từng trồng cây "sen
đất"
giống Bối Khê? Nếu vậy, lý do nào để khẳng định bài ca dao "Tát nước đầu đình" chỉ có thể ra đời ở đồng bằng
Bắc Bộ, cụ thể là vùng "chùa Bối Khê", mà không phải Thanh Hoá?
2. "Đình" là nơi thờ thần thành hoàng và hội họp của làng; còn "chùa" lại là chốn thờ phật và trú sở của tăng ni. Đem "cành hoa sen" trong bài ca dao "Tát nước đầu đình" để áp vào "cành hoa sen" trong chùa Bối Khê, là biến "đình" và "chùa" làm một.
3.Trong không gian kiến trúc làng Việt, nếu đình làng
không nằm giữa trung tâm dân cư, thì cũng ở vị trí phong quang, cao đẹp nhất.
Vậy ruộng lúa, nương ngô đâu ở "đầu đình" mà ra tát nước? Giả sử không gian ước lệ "đầu đình" được mở rộng ra ngoài đồng, thì liệu chàng trai có
cất công đem chiếc áo vào tận khuôn viên đình chùa, hay khu vực cổng tam quan
mà vắt "trên cành hoa sen"?
Tam quan chùa Bối Khê Ảnh: Dân Trí |
4. Đình làng là chốn tôn nghiêm. Xưa, đàn bà con gái ngày thường qua lại phải cúi mặt mà đi, hoặc lấy nón che
nghiêng. Thế nên, trong vở chèo "Quan
Âm Thị Kính", Thị Mầu mới ghẹo Tiểu Kính Tâm: "Chàng như táo rụng
sân đình, Em như gái rở đi rình của chua". (Vì thuộc chốn tôn nghiêm, nên dù thấy "của
chua vô chủ", đang cơn "thèm", mà "gái rở" cũng đành đứng xa mà "rình"). Bởi thế,
nếu có chuyện mất áo thật, thay vì hỏi dò cô gái, hẳn chàng trai phải đi tìm
ông Thủ từ mà truy mới đúng. Bằng không, với kiểu "ấm ớ" như vậy,
chắc chàng trai sẽ bị mắng té tát vì cái tội ăn nói hàm hồ: Tôi phận đàn bà con gái,
đêm hôm đâu dám qua lại, nhòm ngó gì ở "đầu đình" mà bắt được áo của
nhà anh? Dĩ nhiên, chàng trai
cũng đâu còn cơ hội để tiếp tục ngỏ ý "mượn cô ấy về khâu cho cùng", rồi "trả công" những "lợn béo", "xôi vò",
"rượu tăm"...?
Cách
tiếp cận theo kiểu "thực nghiệm hiện trường vụ án" của Nhà nghiên cứu
Nguyễn Quang Long còn nảy sinh hàng loạt vấn đề không thể giải quyết trong
nhiều bài ca dao khác:
- "Trên trời có đám
mây xanh, Ở giữa mây trắng, chung quanh mây vàng, Ước gì anh lấy được nàng...". Thực tế có đám mây nào màu sắc, hình thù
như vậy không?
-"Lên chùa bẻ một cành sen, Ăn
cơm bằng đèn đi cấy sáng trăng". Đang bận bịu như vậy,
sao phải chạy lên chùa "bẻ một cành
sen", rồi mới về ăn cơm, đi cấy?
-"Hoa sen mọc bãi cát lầm,
Tuy rằng lấm láp vẫn mầm hoa sen".
Hoa sen "mọc bãi cát" là loại sen gì? Có thêm một giống sen mới chăng?
-"Nụ tầm xuân nở ra
biêng biếc. Em có chồng rồi anh tiếc lắm thay!". Tìm đâu ra hoa tầm xuân màu xanh bây giờ?
-"Ăn chanh ngồi gốc cây chanh,
Thầy mẹ gả bán cho anh thật thà". Chanh thuộc loài cây
bụi, cành nhánh gai góc mọc từ gốc mọc lên. Vậy, giống chanh nào cao lớn tới
mức có thể "ngồi gốc cây chanh"?
-"Gần
nhà mà chẳng sang chơi, Để anh bắc ngọn mồng tơi làm cầu". Có loại "mồng tơi" thân gỗ bắc được
cầu không?
-"Con cò mà đi ăn đêm, Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao." Phải chăng lại phải đi tìm giống cò đi ăn đêm?
-"Trên đồng cạn, dưới đồng sâu, Chồng cày vợ cấy con trâu đi bừa". Cứ theo đây, thì "chồng" đang phải kéo cày thay trâu, trong khi con trâu lại đi bừa với một ai đó.
-"Con cò mà đi ăn đêm, Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao." Phải chăng lại phải đi tìm giống cò đi ăn đêm?
-"Trên đồng cạn, dưới đồng sâu, Chồng cày vợ cấy con trâu đi bừa". Cứ theo đây, thì "chồng" đang phải kéo cày thay trâu, trong khi con trâu lại đi bừa với một ai đó.
Trong ca dao dân ca có các "thể"
như: phú, tỉ, hứng. Trong đó phần lớn
những câu đầu chỉ mang tính chất dẫn dắt, đặt vấn đề, khích lệ cho việc thổ lộ
tâm tình, đôi khi bỏ qua tính logic của hiện thực ("Lên
chùa bẻ một cành sen" thuộc thể hứng, chỉ là câu dẫn dắt); "Hôm qua tát nước đầu đình" vừa
là "phú", vừa là "hứng"). Phương pháp sáng tác này rất phổ
biến trong Kinh Thi.
Tính tượng trưng, ước lệ đến mức phi
thực tế không chỉ thấy trong văn học dân gian, mà còn có cả trong văn học nghệ
thuật thành văn. Bài hát "Có một
đàn chim", Nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu sáng tác những năm đầu thế kỷ XX đã
đem hình tượng đàn chim "vẫy vùng tự
do", cổ vũ, kêu gọi "thanh niên ơi, ta cùng chim tung
bay", "đứng lên vì người, vì hoà bình", trong đó có lời: "Đàn chim tung bay khi mùa thu mơ giăng
tơ. Từng tiếng quốc quốc..." Nếu cứ theo đây thì cả một sự vô lý. Bởi chim
kêu "quốc quốc" gắn với
truyền thuyết hồn vua Thục Đế là con chim cuốc, chỉ biết chạy, nhảy tà tà, đâu có biết bay trên bầu trời cao, nói
gì đến "bay xa qua đồng bao la nắng,
qua đồng xa tuyết trắng, phương trời Đông, hay trời Tây"...? Tuy
nhiên, với nghệ thuật, thì người ta có quyền mặc sức sáng tạo, để đàn chim vô
danh kia cất lên tiếng "quốc
quốc" gọi quê hương... Bởi vậy không nên đồng nghĩa thủ pháp nghệ
thuật với hiện thực cuộc sống.
Trở
lại bài ca dao. Đâu có ai yêu đương, tỏ tình mà lại phải chờ đúng đến dịp (sơ ý)
làm mất chiếc áo, rồi nhân việc đi tìm, mới tiện thể ngỏ lời yêu; không tìm
được áo, thì may ra tìm được người yêu? Như vậy còn đâu là ca dao trữ tình nữa?
Có thể nói, hai câu: "Hôm qua tát nước đầu đình, Bỏ quên chiếc áo trên cành
hoa sen", chỉ là cái cớ để
chàng trai bắt chuyện, thổ lộ tình cảm với cô thôn nữ mà mình đã thầm yêu trộm
nhớ; đồng thời nhân đó tự giới thiệu "lý lịch bản thân" một cách hết
sức tự nhiên: anh đây người yêu lao động; cần cù một nắng hai sương; hãy còn
chưa vợ; nhà có mẹ già; hình như em cũng mến anh; vậy hãy bằng lòng về với anh;
anh sẽ cưới hỏi em; lễ vật thượng hạng theo phong tục, không thiếu thức gì, v.v...
Cái khôn khéo của chàng trai là
mở đầu bằng chuyện đi tìm áo, nhưng lại không khiến cô gái phải chú ý, bận lòng
vào "chiếc
áo" giả tưởng kia, để
rồi chàng tiếp tục ướm hỏi, "đi xa" hơn nữa... Một khi chuyện "bỏ quên chiếc
áo" không có thật, thì cớ
gì phải băn khoăn đi tìm loài thực vật đúng là "cành hoa sen", đủ độ cứng để có thể vắt được chiếc áo?
Với nhà nghiên cứu, chuyện tiếp tục tìm
tòi, lật lại vấn đề tưởng như đã đúng của người đi trước là điều cần thiết và
đáng quý. Tuy nhiên, với trường hợp cụ thể bài ca dao "Tát nước đầu đình", theo chúng tôi nếu cứ "quyết chí" đi tìm
"cành
hoa sen", "thực nghiệm
hiện trường" cho thật trùng khớp với ngôn từ, sự vật, là điều vô vọng, nếu
không nói là sai phương pháp luận khi nghiên cứu văn học dân gian nói riêng và hình
tượng nghệ thuật nói chung(*).
Hoàng Tuấn Công/6/2016
(*)-Thực ra vấn đề hai báo Dân Trí và Gia đình và xã hội đưa ra không có gì mới. Bởi từ năm 2009, Nhà nghiên cứu Nguyễn Quang Long đã từng có bài "phát hiện" đăng trên Tạp chí của Hội liên hiệp khoa học kỹ thuật Việt Nam, với tiêu đề "Khám phá bí ẩn câu ca dao về hoa sen". Sau đó năm 2010, trên "Văn nghệ Công an" lại có bài viết của một tác giả khác "công bố" đã tìm thấy cành hoa sen: "Đi tìm cành sen trong ca dao". Rồi đến 2014 tiếp tục thêm người "điều tra", tìm ra "cành hoa sen" bằng bài viết: "Đi tìm sự thực trong một câu ca dao".
Gia tài văn hóa dân gian của người Việt dường như đã gẫy đoạn. Những tác phẩm thuộc hàng kinh điển như Lưu Bình, Dương Lễ và Quan âm thị Kính hay Trường ca Hòn Vọng phu...bây giờ không còn mấy người biết,
Trả lờiXóamấy người xem mấy người hiểu !!!
"Về bút pháp trữ tình, bài ca dao thật đã đạt tới đỉnh cao. Từ cách dựng chuyện đến lối tỏ tình, từ giọng điệu đến việc dùng từ, hình ảnh... tất cả đều rất ý nhị, duyên dáng, bài bản, tài hoa. Bịa chuyện đã khéo, biến ảo lại tài, ăn nói mặn mà có duyên... khiến câu chuyện dù vô lí, phi lí vẫn làm người đẹp thấy bùi tai, ngấm chất men say như uống phải rượu hồng đào...
Trả lờiXóaThì ra, chiếc áo đưa duyên này chỉ có trong tưởng tượng, và cái đãng trí nên thơ kia chỉ là chuyện hoang đường. Câu chuyện cổ tích anh thêu dệt lên nhằm để “ngả cành hồng” hay bắc cái “cầu dải yếm” cho anh đến với nàng. Để bén duyên nàng và để xứng tấm lòng vàng của mình, anh phải dùng những lời văn hoa, bóng bẩy, thậm xưng... Bản tình ca anh hát thật ngọt ngào, ngây ngất, nghe cứ như ru. Chính vì thế, mặc dù còn hoài nghi, cô gái vẫn xiêu lòng:
Anh đà có vợ hay chưa
Mà anh ăn nói gió đưa ngọt ngào?
Mẹ già anh ở nơi nao
Để em tìm vào hầu hạ thay anh."
ĐÀO VIỆT HÙNG
(Trích "Bản tình ca say đắm", Tạp chí Kiến Thức Ngày Nay, số 890, ra ngày 01/05/2015)
Không riêng ca dao mà mọi loại hình Văn học nói chung đều có đặc tính là hư cấu, là phi logic. Giờ mà cứ chẻ chữ ra khảo cứu như khảo cứu lịch sử kiểu của nhà nghiên cứu Nguyễn Quang Long thì còn gì là văn chương nữa.
Trả lờiXóaCảm ơn bài viết và chia sẻ của anh. Quá tuyệt vời!
Trả lờiXóaMấy ông "nhà nghiên cứu" cứ đi chẻ chữ và cố tìm ngọn nghành "hoa sen", "cành sen" thế này thì càng lý giải, càng mâu thuẫn mà thôi!
Trả lờiXóaĐơn giản chỉ là thủ pháp tượng trưng, ước lệ của dân gian. "Bỏ quên chiếc áo trên cành hoa sen" sẽ hay hơn, có hình ảnh, có tính nhạc hơn là "Bỏ quên chiếc áo trên cành cây tre" (ngoài bờ ruộng).
Cũng như "Lên chùa bẻ một cành sen, ăn cơm bằng đèn đi cấy sáng trăng", nếu cứ chẻ chữ để giải thích thì mấy cô đi cấy chắc bị "dở hơi" hết, đang bận tối mắt tối mũi đi cấy còn lên chùa "bẻ một cành sen"?!
Túm lại, đã là thủ pháp ước lệ dân gian thì sự vô lý là hoàn toàn có lý!
Vậy thôi... He he, lạm bàn tý!!! 😁🤣😅